Xin chào các bạn!
Đầu tiên cho mình gửi lời cảm ơn tới bạn đã ghé qua blog của mình.Blog này với mình nó như là một người bạn để mình có thể chia sẻ những kinh ngiệm cũng như là những câu chuyện mà mình muốn chia sẻ với bất kì người bạn nào đó mà mình quen biết.Mình là một người rất thích kinh doanh,không....phải nói là thực sự đam mê với nó.Mình rất thích MLM(Muti-Level Marketing) và MMO(Make Money Online). Mình đến với MLM có thể nói cũng như là duyên số.Không biết bạn đọc là người thích hay gét nó!
Mà có gét cũng phải thôi bởi đa số mọi người cũng vậy mà :),mình ngày đầu tiên cũng không ngoại lệ.Nhưng sau 1 thời gian gắn bó với nó với đủ thăng trầm thì mình thấy nó thật tuyệt vời.
Mình tên đầy đủ là Đoàn Xuân Thành, sinh ra và lớn lên ở ngoại thành Đông Anh,Hà Nội.Mình sinh ngày 19/01/1995 và là sinh viên của trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội.Mình biết tới môi trường kinh doanh MLM từ cuối năm nhất sinh viên đại học ( mình đến tìm hiểu ngày 11/6/2014 và ngày 25/7/2014 mình chính thức bắt tay vào nó).
Và từ đó cuộc sống của mình như được lật sang một trang sách khác vậy.Mọi thứ thật khó có thể diễn tả được.Có những niềm vui nhưng cũng không ít những nỗi buồn.Lúc mới đầu ai biết cũng trách cũng nói.Thời điểm đó thật tồi tệ,nhưng lúc đó mình cũng không quan tâm quá nhiều.Chỉ ngĩ đơn giản ít nhất mình cũng có cái đầu của một đứa sinh viên được ăn học đàng hoàng mà,ít nhiều cũng biết được cái gì đúng,cái gì sai chứ.Với ngĩ mà sai cũng được chứ sao đâu,cuộc sống của mình từ trước tới nay vẫn luôn 1 mình mình tự quyết mà.Có đứa trẻ nào sinh ra không ngã dập đầu gối mà biết đi đươc đâu.Nếu mà sợ sai thì sao có kinh ngiệm,trong kinh doanh thì chỉ có dấn thân mới tạo ra được kết quả thôi.Và cứ thế mình làm,làm và làm...rồi mình biết cuộc sống này vốn dĩ như vậy mà.Cái gì cũng có 2 mặt của nó thôi.Có trắng thì phải có đen,có cái đúng thì chắc chắn phải có cái sai thôi.1 vài doanh ngiệp làm sai đâu có ngĩa tất cả daonh ngiệp khác làm sai.Con sâu làm rầu nồi canh mà,nhưng mọi người xung quanh thì lại nhìn vào cái xấu nhiều quá..Nhưng đôi khi ngĩ đó cũng là cơ hội để mình làm hơn.Người ta còn tránh còn dị ngị thì mình mới còn nhiều cơ hội để làm,chứ ai cũng ngĩ nó đơn giản thì không phải 1,2 triệu người tham gia nữa mà có lẽ là 90 triệu người đều tham gia rồi.:).Ngẫm lại đúng thật là dở khóc dở cười.Vào đây thấy mình tự tin nhiều hơn trước,dám thể hiện mình hơn,phát huy được nhưng khả năng mà mình ngĩ chẳng bao giờ mình làm đươc như vậy.Đặc biệt nhất với mình là mình tìm được rất nhiều người bạn có thể coi là tri kỉ,tuyệt thật,vói mình có lẽ đây là điều tuyệt vời nhất với mình,nhưng bên cạnh đấy cũng được tiếp xúc với không ít người chơi xấu:)...Nói chung là biết được nhiều thể loại người để có sau này ra ngoài xa hội biết cách sử lí hơn.."Tam thập,nhị lập" độ tuổi này vẫn là cần nhất mối quan hệ mà.Mình chân trọng môi trường này bởi mình thích làm chủ.Làm thuê bên ngoài nhiều đôi khi cũng tự ti với bản thân.Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh,Ngèo nó thường đi đôi với hèn,đôi khi chả dám tụ tập với bạn bè,thích gì đó nhưng không thể với tới,thương bố mẹ mà chả làm gì được.
Rồi đâm đầu vào tìm việc làm thêm,phát tờ rơi thì bị lừa,đi bưng bê thì không được lấy đủ lương...đôi khi ngồi ngĩ rồi tự cười.Từ đó mình luôn suy ngĩ có chết cũng không bao giờ đi làm thuê nữa.Rồi tìm đủ mọi cách,cố gắng thật nhiều để tìm ra hướng đi cho bản thân mình.Người động viên thì ít,bàn tán,nói xấu thì nhiều...khổ thật.Rồi cuối cùng cũng có người ủng hộ, Brother-điểm tựa tinh thần tuyệt vời nhất của mình.Kệ đi,rồi từ đó mình làm mạng một cách điên cuồng mặc kệ mọi thứ xung quanh.Và sau đó mình cũng có chút thành quả trong công việc của mình.Nhưng mình biết trước mắt còn nhiều khó khăn và gian truân lắm,tất cả mới chỉ là khởi đầu thôi.Dù gì thời gian qua mình cũng sống trong công việc và sự cố gắng hết sức của mình rồi.Không còn ham ngủ,ham chơi điện tử như thời gian sinh viên năm nhất nữa.Dù mọi chuyện sau này có thế nào đi nữa,dù thành hay bại mình cũng luôn hài lòng với những gì mình đã làm.
Người đời đói với bạn là vô tình,là không công bằng như thế!
Xin cứ hãy yêu thương họ cho dù họ đối xử với bạn ra sao.
Khi bạn công thành danh toại, người khác bình phẩm bạn nhờ may mắn!
Xin hãy cứ dũng cảm đi về phía trước,cho dù bạn bị bình phẩm như thế nào.
Khi bạn có được sự thành công, thì lại tạo ra kẻ thù và lại gây ra sự đố kị!
Xin hãy kiên trì lý tưởng của bạn, cho dù bộc lộ khuyết điểm của bản thân.
Hành thiện giúp đỡ người cho dù bao nhiêu người cười chê bạn!
Nếu như họ tin tưởng là điều đó không thể!
Xin hãy chứng minh cho họ thấy cho dù khó khăn như thế nào,ngã xuống,đứng dậy,lại thêm lần kinh ngiệm.
Chỉ có khi nào bạn bỏ cuộc thì đó mới gọi là thất bại!
cho dù vết thương hành lên vết thương,thân thể không nơi nào lành lặn,bạn lúc nào cũng giữ được một trái tim khỏe mạnh và vẹn toàn.
Bóng tối có bao phủ đến đâu,cũng không che được ánh sáng của một ngọn lửa.
Hãy để lòng tin,tình thương mãi mãi tồn tại trong bạn!
Đó là nguyên tắc của đời sống vĩnh hằng.
Cho dù như thế nào,hãy dốc hết sức mình.
Cho dù như thế nào,hãy kiên trì tới cùng.